Thứ Hai, 26 tháng 1, 2015

Chỉ khổ, năm nay gái lớn phải đi lấy chồng

Gần Tết lại phải lấy chồng, chán quá!


Hơn 2 chục năm ăn tết ở nhà cùng bố mẹ nên năm nào, cứ mỗi dịp Tết đến là lòng tôi lại nao nao, háo hức vô cùng.

Con gái đi học xa nhà bao nhiêu năm rồi lại ở lại thành phố lập nghiệp, chỉ mong Tết được về sum vầy, biếu tiền bố mẹ, mua quà cho bố mẹ. Chỉ hi vọng trang trí nhà cửa đàng hoàng, sạch sẽ đón tiếp bạn bè. Người ta bảo, lớn rồi còn háo hức gì Tết nhưng với tôi, Tết vẫn như xưa, vẫn như thời còn bé dại. Được ngủ nướng dài ngày, được mẹ nấu cơm, được các cháu tới nhà chơi chúc tụng, nhận quà mừng tuổi và đi mừng tuổi, đào quất đầy nhà, ấm cúng biết bao.

Chỉ khổ, năm nay gái lớn phải đi lấy chồng. Mà lại là lấy chồng cận Tết. Còn gần một tháng nữa là Tết, thế mà bố mẹ chồng tương lai cứ khăng khăng muốn cưới. Chẳng hiểu họ xem bói ở đâu, nói năm nay hợp tuổi nên nhất định phải làm lễ cưới cho con. Tôi thì nào muốn cưới năm nay, sang năm là đẹp nhất vì hi vọng còn một cái Tết được sống với cương vị là gái độc thân, được bên bố mẹ, làm nũng cha mẹ

Anh cũng đồng ý với tôi như vậy, nào ngờ, ngày về ra mắt nhà anh, chẳng hiểu mẹ anh mê tín thế nào, đi xem bói, thấy năm nay đẹp trời, đẹp tuổi thế là quyết định cưới. Nhà tôi muốn hoãn cũng không được, cái này do nhà trai quyết. Chán quá, Tết này lại ở nhà chồng, không được đón giao thừa cùng mẹ.

Chỉ khổ, năm nay gái lớn phải đi lấy chồng. Mà lại là lấy chồng cận Tết.
Còn gần một tháng nữa là Tết, thế mà bố mẹ chồng tương lai cứ
khăng khăng muốn cưới. (ảnh minh họa)

Giá như cưới từ đầu năm, đã có quãng thời gian dài ở nhà chồng thì không nói làm gì. Đằng này, còn vài ngày nữa là hết năm lại phải về làm dâu, sống ở một gia đình không quen, với bao nhiêu con người, có buồn lòng không chứ. Tôi chẳng ác cảm với bố mẹ chồng, cũng không khó chịu với ai cả, chỉ là tôi buồn vì chuyện đón giao thừa xa quê. Còn vài ngày nữa, chắc hẳn đêm giao thừa sẽ nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ cảm giác bên gia đình vô cùng. Tôi buồn lắm. Nghĩ đến Tết mà ứa nước mắt luôn.

Năm nay sẽ là một cái Tết vô cùng mới mẻ của cô con dâu mới. Lúc đó, chắc tôi cũng chẳng dám ngủ nướng, chẳng dám lười biếng. Chắc tôi phải dậy sớm dọn dẹp, phải dậy sớm chuẩn bị cỗ bàn cơm nước, rồi đầu bù tóc rối trong cái Tết này. Phận làm dâu mới không thể không làm.

Nghĩ đến việc này mà giận lây chồng. Biết thế chẳng ra mắt gì hết, biết thế cứ sang năm cưới, làm gì phải vội vàng. Biết thế, gần Tết hẵng về nhà anh chơi thì có phải bây giờ sướng không. Có một cái Tết bên bố mẹ, cái tết cuối cùng của kì độc thân, rồi đi lấy chồng, sống ở nhà chồng cho quen, sang năm đón Tết khác.

Lòng buồn lắm rồi, nghĩ đến bố mẹ ngày Tết không có con cái, chắc bố mẹ cũng buồn lắm, mẹ có khi lại ngồi khóc vì nhớ con. Còn bao nhiêu năm nữa phải chịu cảm giác này lúc giao thừa. Giá như con gái cũng được về ăn giao thừa cùng với bố mẹ thì tốt biết bao. Tại sao làm dâu lại phải đón giao thừa nhà chồng, tại sao cứ quy định mãi vậy. Tôi cảm thấy buồn lắm, yêu chồng nhưng chẳng muốn cưới chồng chút nào.

Nghĩ đến việc này mà giận lây chồng. Biết thế chẳng ra mắt gì hết, biết thế
cứ sang năm cưới, làm gì phải vội vàng. (ảnh minh họa)

Mẹ tôi bảo, con gái lớn phải đi lấy chồng, không được tỏ thái độ. Mẹ còn dặn bao nhiêu điều, tết này phải làm sao, phải như thế nào để được lòng bố mẹ chồng. Tôi không quản công việc, không lười biếng, chỉ là tôi cảm thấy buồn vì cưới xin gấp quá. Bói toán làm gì, suy nghĩ làm gì, yêu nhau thì tìm thời điểm thích hợp mà cưới. Tôi cũng nói với chồng nhiều nhưng anh có chịu nghe đâu, anh cứ bảo là bố mẹ anh quyết hết. Mẹ tôi thì sợ con gái sau này về nhà chồng khó sống nên cứ dặn đi dặn lại là cái gì cũng phải theo nhà chồng. Tôi cảm thấy buồn lắm, đi lấy chồng mà chẳng thấy vui.

Mọi năm, tôi chỉ nhăm nhe tìm cách về nhà sớm, đi chợ tết, mua đồ chơi cho các cháu, mua đào quất trang trí nhà cửa. Năm nay thì coi như hết, không còn chuyện đó nữa. Có sắm cho nhà chồng đấy nhưng cảm giác đã khác rồi. Huống hồ gì, tôi mới về nhà chồng làm dâu được mấy ngày, có thân quen ai, mọi cái đều mới mẻ nên chắc chắn sẽ giống như khách khứa trong nhà.

Sao cứ phải cưới chồng gần Tết, ôi chán quá đi thôi! Buồn vì cảnh lấy chồng gần Tết.

Thứ Năm, 22 tháng 1, 2015

Bài học cho nhưng nàng thích lấy chồng giàu


Bài học cho những cô gái ôm mộng 'cưới đại gia' để đổi đời

Giờ tôi mới hiểu rằng, cuộc đời là thế khi ta chỉ ham hố những lợi ích trước mắt mà bỏ qua những giá trị cốt lõi nhất thì đúng là sai lầm.

Giờ tôi mới thấm thía ra câu nói cuộc đời mỗi người sướng hay khổ, tùy thuộc vào tính cách, sự quyết đoán của bản thân họ. Xưa kia, khi quyết lấy chồng, tôi đã bỏ ngoài tai tất cả những điều bạn tôi nói, để rồi hôm nay tôi mới là người hối tiếc.

Tôi và Linh học chung với nhau từ cấp 2 cho tới khi tốt nghiệp Đại học. Cả hai chúng tôi đều là những cô gái xinh đẹp, gia đình tuy ở quê nhưng có điều kiện, khá giả. Vì thế, chúng tôi luôn là tâm điểm của trường, của lớp. Tính Linh khác tôi, Linh hiền lành, ít nói. Hầu hết bạn bè đều nói, Linh già dặn hơn tôi.

Tôi nhí nhảnh, yêu đời và luôn nhõng nhẽo cô bạn thân của mình. Tuy nhiên, suốt quãng thời gian sống cùng nhau, Linh chưa một lần than trách tôi.

Tôi cũng từng xinh đẹp, thậm chí kiêu sa hơn Linh, nhưng tôi lại có cái nhìn
thiếu "tinh tế" về cuộc sống và con người.

Về tình yêu, Linh và tôi cũng có quan điểm khá khác nhau. Khi tôi nói, tôi sẽ ở lại Hà Nội và chọn yêu một anh chàng giàu có, nhà Hà Nội, đủ cho tôi một cuộc sống sung sướng tôi sẽ kết hôn. Nhưng Linh lại gạt quan điểm đó đi. Linh nói, cô ấy nghĩ chúng tôi nên chọn những người chồng biết trân trọng giá trị sức lao động, có học thức và có tình yêu.

Khi chúng tôi tốt nghiệp, tôi chọn làm việc cho một đài truyền hình. Còn Linh lại đi làm báo. Chỉ mấy tháng sau, Linh dẫn về một anh chàng cùng quê với chúng tôi, hiện anh ta là một kiến trúc sư. Nói thật, tôi trông anh ta thô kệch, giống một người lao động hơn là một anh chàng nhà giàu. Vì thế, sau hôm đó, tôi kịch liệt phản đối tình yêu của Linh.

Còn Linh vẫn nói với tôi, cô ấy muốn gắn bó đời mình với người đàn ông đó. Tới nước này tôi đành im lặng. Nói thật, bạn tôi xinh xắn, tôi chỉ muốn cô ấy có một tấm chồng hẳn hoi, là người thành phố đàng hoàng. Nếu lấy người cùng quê chúng tôi bao giờ mới vượt qua cuộc sống khó khăn “ăn nhờ ở đậu?”.

Sau đó, tôi quen với Th một thiếu gia giàu có quê ở Điện Biên. Hiện gia đình anh đang sống ở Hà Nội. Cũng chỉ sau một thời gian làm quen, chúng tôi chính thức hẹn hò. Ngày tôi ra mắt người yêu, Linh dẫn cả bạn trai đến. Trông thấy người yêu Linh, bạn trai tôi đã tỏ thái độ không vừa ý.

Suốt buổi hôm đó, anh cứ thì thầm với tôi "Sao bạn em xinh mà chọn yêu người như vậy. Anh thấy không hợp nhau lắm". Rồi anh còn nói, nếu tôi còn qua lại với những người như thế anh sẽ bỏ tôi. Anh là người có đẳng cấp, ăn chơi không thể ngồi chung với mấy anh chàng khù khờ này được.

Rồi những buổi đi chơi không hợp gu giữa chúng tôi, dần khiến khoảng cách hai đứa xa nhau. Đôi lần tôi bảo Linh để tôi và Th giới thiệu cho Linh một người giàu có khác Linh đều không đồng ý. Bạn bè người yêu tôi có nhiều anh nguyện xin chết vì Linh cô ấy cũng không thay đổi tình cảm của mình.

Thậm chí, Linh còn khuyên tôi nên xem lại tình yêu của mình. Linh nói với tôi rằng “Cậu nên suy xét đi. Th là con nhà giàu có điều kiện, nhưng anh ta không có học hành, không bằng cấp, thậm chí không có lấy một nghề nuôi thân. Liệu sau này khi bước vào cuộc sống gia đình, tình yêu giữa hai người có bền vững. Linh nói thật, dù thế nào Linh vẫn tôn trọng ý kiến của mình”.

Trước những lời nói gay gắt vội vàng của Linh, chúng tôi đã có những “rạn nứt” thậm chí tôi tuyên bố không nhìn mặt Linh nữa. Tôi còn buông ra những lời chê bôi cách suy nghĩ của Linh tôi cũng nói “Sau này đừng có tìm gặp mình nữa. Mỗi đứa có một cuộc sống, một lựa chọn”.

3 tháng sau tôi lên xe hoa về nhà chồng. Đám cưới của tôi ở quê khiến bao nhiêu cô gái mơ ước. Ai cũng trầm trồ khen tôi may mắn, có người nói tôi xứng đáng được hạnh phúc như thế. Ngày cưới, tôi không mời Linh. Và tới khi Linh cưới tôi cũng không đến tham dự.

Sau đó, tôi cũng không biết cuộc sống của Linh thế nào cho tới 13 năm sau ngày tôi gặp lại Linh trong buổi họp lớp.

Trước mặt tôi không còn là Linh của ngày xưa nữa mà hiện tại Linh ra dáng một quý bà, đẹp kiêu sa. Cạnh Linh là người chồng năm nào tôi vẫn chê bôi, nay lịch lãm trong bộ vest đen sành điệu. Thì ra giờ đây, chồng Linh đã là giám đốc một công ty tư vấn về kiến trúc nhà ở. Anh ta đã lột xác trở thành một người đàn ông thành đạt.

Còn tôi, sau những tháng ngày hưởng thụ cuộc sống giàu có, gia đình chồng tôi dần kiệt quệ do anh nợ nần, bài bạc… và giờ chồng tôi đang thất nghiệp vì không kiếm nổi một việc làm. Anh từ người chồng "chiều chuộng" vợ tới bến nay thay tính đổi nết, thậm chí đánh đập tôi thường xuyên. Nhiều khi cuộc sống cả gia đình tôi bị đe dọa nghiêm trọng, vì chủ nợ liên tục đến đòi tiền.

Linh vẫn thế, vẫn nhã nhặn cười nói hỏi thăm cuộc sống của tôi. Lúc ra về Linh còn đưa cho tôi danh thiếp cửa hàng quần áo của cô ấy và hẹn tôi qua chơi. Giờ tôi mới hiểu rằng, cuộc đời là thế khi ta chỉ ham hố những lợi ích trước mắt mà bỏ qua những giá trị cốt lõi nhất thì đúng là sai lầm. Tôi cũng từng xinh đẹp, thậm chí kiêu sa hơn Linh, nhưng tôi lại có cái nhìn thiếu "tinh tế" về cuộc sống và con người.

Giờ đây, khi cuộc sống của tôi gặp những khó khăn trắc trở tôi mới rút ra bài học xương máu cho mình. Tôi nhất định sẽ dạy 3 cô con gái của tôi về điều này, và câu chuyện về Linh sẽ là bài học để các con tôi vững bước hơn trong cuộc sống sau này.

Tôi biết câu chuyện cuộc đời tôi không có gì là lạ lẫm. Bởi những sự cám dỗ vật chất, xa hoa luôn làm mờ mắt những cô gái ngây thơ, trong sáng. Thậm chí nhiều cô gái trẻ còn ôm ấp ảo mộng "cưới đại gia" để thay đổi cuộc đời. Nhưng đời đâu phải là mơ...khi cái gì cũng có nhân- quả rõ ràng. Để có cuộc sống giàu sang ấy, nhiều người đã phải đánh đổi những cái giá quá đắt, thậm chí là "thân xác" của mình...

Hi vọng rằng, câu chuyện cuộc đời tôi sẽ là một bài học đắt giá cho những ai đang có tham vọng đổi đời mà không đi bằng chính đôi chân của mình. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe chia sẻ của tôi.