Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014

Bao nhiêu chuyện, anh ấy chia tay rồi lại quay lại


Rốt cuộc, em phải làm gì thì mọi người mới quên đi cái mác “con nhà giàu” của em, để em có thể có được bạn bè như bao đứa trẻ khác?

Mỗi một đứa trẻ ngay từ lúc sinh ra đã không thể tự chọn bố mẹ và hoàn cảnh gia đình của mình. Có thể có những người may mắn thì có hoàn cảnh tốt hơn, nhưng dù thế nào thì theo thời gian, mọi người đều có thể thích nghi và sống với hoàn cảnh đó. Nhưng phải công nhận là, ông trời chẳng lấy của ai tất cả, cũng chẳng cho ai một cuộc sống hoàn hảo. Em, có thể tạm coi là may mắn khi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình có điều kiện, được bố mẹ cưng chiều. Thế nhưng, chính cái may mắn ấy lại trở thành điều phản tác dụng, khi nó khiến em không có lấy một người bạn thật sự cho dù em đã cố gắng bao nhiêu để đối xử tốt với bạn bè, để trở thành một đứa học sinh bình thường như bao học sinh khác. Nói trắng ra là em bị bạn bè ghét chỉ vì nhà quá giàu.

Em sinh ra và lớn lên ở Hải Phòng nhưng năm em lên lớp 6 thì cả nhà chuyển lên Hà Nội. Thế nên, mấy đứa bạn hồi cấp 1 cũng chẳng thể chơi cùng nhau nữa. Mà hồi ấy còn nhỏ, chưa có điện thoại hay Internet như bây giờ nên bọn em không liên lạc được với nhau. Bẵng đi một thời gian dài, bây giờ mỗi lần về quê chơi, gặp lại mấy đứa mà hồi xưa cùng nhau cắp sách đi học, ríu ra ríu rít thì bây giờ chỉ là mấy câu chào xã giao và cười ngượng ngập. Đúng là “xa mặt cách lòng”. Chính bản thân em, dù rất muốn thân thiết với chúng nó như ngày xưa nhưng không biết phải làm cách nào. Chẳng lẽ sau ngần ấy thời gian không gặp nhau, không biết cuộc sống của nhau như thế nào lại vẫn có thể lao vào vồ vập và ríu rít như hồi trẻ con? Trong khi đó thì các bạn bè cũ của em cứ tự đẩy em lên một “đẳng cấp” khác, nên chẳng ai “dám” chơi với em. Em biết thừa là chúng nó bảo nhau rằng: “Cái H. giờ thành gái Hà Nội rồi, chẳng thèm chơi với mấy đứa nhà quê như mình đâu”. Thế nhưng em nào có thể tự xông vào giải thích rằng tao không như thế, chúng mày vẫn có thể chơi với tao…




Ở Hà Nội, bố mẹ em cũng muốn em cảm thấy thoải mái, hòa nhập với các bạn một cách tự nhiên nên vẫn cho em đi học trường công lập. Em vẫn đi học ở trường, đi học thêm, thỉnh thoảng la cà quán xá như bao đứa học sinh bình thường khác. Tuy nhà em có khá giả hơn, ở trong một căn nhà to giữa trung tâm nhưng em không quá chú ý đến chuyện ấy. Em vẫn chơi với các bạn, không hề có ý phân biệt gì cả. Em cũng sẵn sàng mời chúng nó đến nhà chơi, rồi mời đi ăn uống các kiểu. Nói chung, em chơi với bạn bè cực thoải mái.

Lực học của em không có gì nổi bật nhưng cũng không phải thuộc dạng “khó đào tạo”. Với lại, năm nào bố mẹ em cũng đến nhà thầy cô (nói thẳng ra là “chạy”) cho em được danh hiệu học sinh giỏi. Đối với em thì không được học sinh giỏi cũng chẳng sao, đằng nào thì sau này học xong em cũng về làm ở công ty của bố. Chẳng qua bố mẹ em muốn em có hồ sơ đẹp hơn nên mới làm thế thôi. Thế nên ban đầu em nghĩ cái danh hiệu này chả quan trọng, chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện em chơi với bạn bè ra sao vì có liên quan gì đến nhau đâu. Thế mà chẳng hiểu tại sao chúng nó cứ mang chuyện này ra bàn tán, xì xào những câu chuyện đại loại như “con nhà giàu”, “lắm tiền muốn gì chả được”, “học thì dốt mà vẫn được học sinh giỏi, chỉ có thể là sức mạnh đồng tiền” (mà thực tế em đâu có học dốt)… Rồi chỉ vì thế mà em bị bọn bạn tẩy chay.




Em chẳng hiểu sao chỉ có mỗi chuyện như thế thôi mà chúng nó ghét em. Rồi cứ mỗi lần đến lớp, kiểu gì chúng nó cũng soi mói và bới móc ra chuyện gì đấy để đi rêu rao, nói xấu, tám chuyện với nhau. Chuyện em được bố đưa đi học bằng ô tô, được cho nhiều tiền tiêu vặt, em có nhiều quần áo, mỗi ngày đi học là một bộ quần áo khác nhau, em có nhiều giày dép, phụ kiện, rồi chuyện em đi học bằng cái túi hiệu… tất cả đều bị mang ra “mổ xẻ”, bị bảo là “ra vẻ”, “đi học mà ăn mặc như trình diễn thời trang”... Sự thật là điều kiện gia đình như nào thì em cứ sống thoải mái theo như vậy. Những món đồ đó em được bố mẹ mua cho, được các cô chú đi nước ngoài về tặng quà cho thì em dùng chứ đâu có cố tình làm quá lên hay đòi hỏi bố mẹ phải mua cho để “ra vẻ” đâu mà lại đi nói xấu như thế?

Rốt cuộc, em phải làm gì thì mọi người mới quên đi cái mác “con nhà giàu” của em, để em có thể có được bạn bè như bao đứa trẻ khác? Chẳng lẽ, em phải bắt bố mẹ mình thôi không được giàu nữa? Hay là ngày ngày đến trường, em phải “giả dạng” thành một đứa nhà bình thường hoặc con nhà nghèo? Em phải bỏ hết những món đồ đắt tiền mà mọi người tặng cho và đi mua những thứ đồ hàng chợ về dùng thì mới không bị ghét như thế nữa? Mọi người có thể nói cho em biết không?

Mình băn khoăn, liệu anh ấy có muốn gắn bó với mình thật không, mà nếu đã muốn gắn bó với mình sao lại vẫn lằng nhằng với cô bé kia? Mong mọi người cho ý kiến.


Mình năm nay năm cuối đại học, đã có người yêu được hơn 1 năm. Anh ấy hơn mình 3 tuổi, theo mình thấy thì là người hiền lành, giản dị, biết quan tâm. Bọn mình xác định yêu nhau đến khi mình ra trường và có công việc ổn định thì cưới. Nhưng gần đây, có 1 số chuyện làm mình suy nghĩ nhiều, tự hỏi bản thân là liệu anh ấy có muốn lấy mình thực sự không nên chia sẻ cùng mọi người.

Lúc quen mình, anh ấy cũng đã có người yêu, là 1 cô bé kém anh ấy 8 tuổi nhưng mình không hề hay biết. Lúc đó, cô bé đang học lớp 11 còn anh ấy là sinh viên năm cuối. Rồi tình cờ, 1 lần anh ấy đến phòng bạn chơi, vô tình đọc được tin nhắn trong điện thoại bạn, rồi nhận ra tin nhắn được gửi tới từ chính số điện thoại của người yêu mình, 2 người nhắn tin tán tỉnh nhau. Anh thất vọng rồi chia tay, sau đó đến với mình.




Bọn mình yêu nhau được 1 tháng thì một lần anh ấy đến phòng mình chơi, mình thấy điện thoại anh có tin nhắn nên bảo để mình đọc giúp, thì ra là tin nhắn từ cô bé kia. Mình nói công khai với anh ấy là mình lấy số điện thoại của cô bé để nói chuyện nhé, anh đồng ý. Bẵng đi 1 thời gian, mình không nhớ tới số điện thoại ấy nữa, rồi có lần dọn giá sách nhìn thấy số điện thoại ấy, mình quyết định nhắn tin nói chuyện. Ban đầu mình giả là nhầm số rồi sau đó tâm sự như chị em với cô bé, giúp cô bé về môn tiếng Anh, mình còn gửi rất nhiều tài liệu học tập cho cô bé. Cô bé ấy tin tưởng mình và hay kể cho mình chuyện những ai tán tỉnh, mình chờ đợi cô bé kể ra tên anh ấy nhưng không thấy. Rồi có lần cô bé hỏi em gái chị bằng tuổi em đã có người yêu chưa, mình nói dối là có người yêu học đại học Bách Khoa (người yêu mình cũng học đại học Bách Khoa). Cô bé liền kể cho mình nghe chuyện về anh chàng học trường ấy đã từng thích bản thân. Mình biết, đó là người yêu mình hiện tại.

Vì muốn kiểm chứng xem người yêu mình còn vấn vương với cô bé kia không nên mình đã nói với anh ấy là nếu cô bé kia còn yêu anh thì anh nghĩ sao, anh không đáp gì. Rồi 1 tối, cô bé kia nhắn tin tới cho mình và nói: “Chị ơi, em yêu anh ấy mất, nay anh ấy nói yêu em và muốn cưới em”. Mình thật sự sốc, lúc ấy cô bé vẫn không biết mình là ai. Ngay sau đó tin nhắn của người yêu mình tới: “Xin lỗi em, mong ước xây dựng một gia đình với em có lẽ khó rồi”. Mình không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng cũng nói chia tay với anh ấy ngay sau ấy. Sau mấy ngày im lặng thì anh ấy gặp mình nói xin tha thứ và có chuyện gì xảy ra cũng không muốn rời xa mình. Có lẽ mình quá mềm lòng nên đã bỏ qua.

Cô bé kia vẫn nói chuyện với mình mà không biết mình là ai, còn anh ấy đã nói với cô bé là yêu 1 người khác. Cô bé hỏi xin số điện thoại của người anh ấy yêu, và lúc ấy, biết mình là ai. Nhưng cũng từ lúc ấy, cô bé luôn nói căm hận anh ấy, nói bố mẹ anh ấy thích cô bé là vì nhà cô bé có điều kiện, nói anh trai người yêu mình sàm sỡ cô bé, nói em gái họ anh ấy (cũng là bạn cùng lớp đại học với mình) ngủ với người này người kia, chửi bới nhà cậu mợ anh ấy… và rất nhiều điều bịa đặt khác. Những tin nhắn ấy mình đều lưu lại và cho người yêu mình xem. Mãi gần Tết, mình mới biết là hai người suýt đã xảy ra “chuyện ấy” (mới chỉ va chạm bên ngoài – theo lời người yêu mình và cả cô bé đều nói thế. Mình tức giận nhưng cũng cố bình tĩnh nói chuyện với cả 2 người về việc thử thai đề phòng có chuyện. Thật may là không có vấn đề gì. Sau lần gặp nhau nói rõ ràng giữa 3 người, 2 người ấy nói không liên quan gì tới nhau nữa.




Nói là vậy nhưng mình thật sự không yên tâm vì nhà anh ấy cách nhà cô bé kia chỉ khoảng 300m, còn mình lại ở một nơi xa hơn. Người trong cùng 1 làng thiếu gì cơ hội gặp nhau, rồi tình cũ không rủ cũng tới. Vì thế mà mỗi lần về nhà anh ấy chơi mình đều có cảm giác khó chịu, có cái gì đó ám ảnh. Bố mẹ anh ấy rất quý mình, bố mẹ mình cũng rất quý anh ấy, hi vọng mai sau 2 đứa đến được với nhau. Nhưng rồi gần đây, tức là 1 năm sau khi chuyện anh ấy và cô bé kia “va chạm” xảy ra, mình phát hiện 2 người vẫn nhắn tin qua lại cho nhau và dịp nghỉ Tết vừa rồi 2 người vẫn gặp mặt nhau lúc đêm tại “nơi hẹn cũ”. Mình quá thất vọng, quá mất niềm tin, lý do anh ấy đưa ra đều vô lý, anh vẫn nói là giữa 2 người không còn gì nữa, nhưng mình hiểu vẫn còn tình cảm. Anh ấy có lần nói với mình là vẫn nghĩ cô bé kia tốt đẹp, chỉ là nông nổi của tuổi trẻ thôi. Mình đã nói: “Giá ngày xưa em cũng nói xấu gia đình người yêu cũ của em, bịa đặt những chuyện không đúng để xem anh ấy yêu em đến mức độ nào mà vẫn nghĩ em tốt đẹp”.

Bao nhiêu chuyện, anh ấy chia tay rồi lại quay lại với cô bé kia rất nhiều lần, anh ấy gây ra chuyện gì mình đều bỏ qua. Mọi chuyện dần như lãng quên đi, mình và anh ấy có được 1 năm yên ổn và gần đây mình và anh ấy đã quan hệ với nhau. Mình tin tưởng 2 đứa sẽ có tương lai vì mình sắp ra trường và đã có mấy công ty gọi đi làm thì giờ lại xảy ra chuyện anh ấy và cô bé kia gặp nhau. Thật khó chấp nhận nên mình đã nói chia tay, lúc ấy anh ấy không đồng ý và khống chế mình, sẽ làm “chuyện ấy” mà không cần bảo vệ để mình có thai, có con với anh ấy rồi thì sẽ không nghĩ tới chuyện chia tay nữa. Mình băn khoăn, liệu anh ấy có muốn gắn bó với mình thật không, mà nếu đã muốn gắn bó với mình sao lại vẫn lằng nhằng với cô bé kia? Mong mọi người cho ý kiến.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét