Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014

Hiếm có người nào có được sự may mắn và thuận lợi như tôi

Bao nhiêu hào hứng, bao nhiêu chờ đợi của tôi cuối cùng sụp đổ. Cô ấy nói thế thì khác gì chê tôi lương thấp đâu cơ chứ?


Hiếm có người nào có được sự may mắn và thuận lợi như tôi. Tôi mới ra trường năm ngoái nhưng đã có việc làm luôn, mà lại là một công việc trong cơ quan Nhà nước. Ban đầu mới vào thì lương chưa được cao lắm, nhưng với tôi thì trước sau gì cũng sẽ được vào biên chế và tăng lương ầm ầm. Vấn đề bây giờ chỉ còn là thời gian thôi. Chẳng là nhà tôi có người quen, nên mọi việc đối với tôi có đôi chút gọi là thuận lợi hơn một chút so với người bình thường thôi.

Đấy, ra trường, công ăn việc làm ổn định, lại còn làm Nhà nước. Bây giờ tôi chỉ cần lập gia đình nữa thì sẽ trở thành mơ ước của biết bao nhiêu người. Tưởng thế là mọi chuyện đã thuận lợi hết chỗ nói rồi, ai dè lại nảy sinh ra chuyện người yêu tôi nhất quyết không chịu cưới bây giờ chỉ vì lương của tôi thấp.




Tôi và người yêu tôi yêu nhau từ hồi cấp 3 cơ. Bọn tôi học chung lớp, nhà lại ở rất gần nhau nên phải nói là mọi thứ đều thuận lợi. Ngay từ hồi học Đại học, tuy là học khác trường nhưng bạn bè của 2 đứa đều biết rõ chuyện tình yêu của chúng tôi do tôi và cô ấy đều công khai giới thiệu với bạn bè và dẫn người yêu đi cùng những dịp quan trọng. Ai cũng bảo là bọn tôi xứng đôi, mà lại yêu nhau lâu rồi, kiểu này ra trường phát cưới luôn thì đẹp, chẳng còn gì phải bàn.

Tôi thì cũng mong đến ngày ấy lắm! Bố mẹ 2 bên đều biết và ủng hộ. Vấn đề đối với chúng tôi chỉ còn là đợi ra trường là làm lễ cưới thôi. Thật ra thì cưới luôn khi đang học Đại học cũng được (bao nhiêu người như thế, có sao đâu), nhưng bố mẹ 2 bên đều khuyên chúng tôi là ra trường, xin việc xong rồi cưới cũng chưa muộn. Thế là tôi đành cố nghe theo lời các bậc phụ huynh. Dù sao như thế cũng sẽ tốt hơn cho chúng tôi, mà lập gia đình khi công việc đã ổn định sẽ hợp lý hơn.

Nói thật, suốt năm cuối Đại học, tôi mong đến ngày ra trường cực kỳ. Tôi với người yêu tôi bây giờ thì đã quá thân thiết, có thể coi là giống như vợ chồng thật luôn rồi. Chúng tôi quan tâm, chăm sóc cho nhau như người một nhà, rồi còn lo quản lý cả chuyện tiền nong để có tiền tiết kiệm cho sau này. Ngày Tết thì đều đến chúc Tết gia đình 2 bên, họ hàng 2 bên cũng biết mặt chúng tôi cả.
Khi tính diện tích ban công
Càng đến sát thời gian ra trường tôi lại càng sốt ruột. Lý do là tại bọn bạn của tôi, chúng nó cưới nhau ầm ầm. Có đứa thì học Cao đẳng, ra trường đi làm rồi nhưng có những đứa đang học Đại học năm cuối cũng rủ nhau cưới. Mà chưa hết đâu, bọn em tôi ở quê (kém tuổi hẳn hoi) thế mà cũng cưới xin, lập gia đình hết cả. Ngày Tết ngày nhất về quê nhìn chúng nó dẫn vợ con đi chúc Tết, mình thì lớn tồng ngồng mà vẫn một mình, tôi cứ cảm thấy mình giống thằng trẻ con, vừa ngại vừa xấu hổ. Nhiều lúc cũng thèm được dắt vợ với con về thăm họ hàng như thế lắm, mà người yêu tôi thì nhất quyết không cho tôi làm gì quá đà trước hôn nhân, phải khi nào cưới xong thì mới cho phép tôi “động vào”.




Đợi mãi rồi cũng đến lúc ra trường. Tôi thì xin được ngay vào cơ quan Nhà nước còn người yêu tôi thì đi làm cho công ty nước ngoài (cô ấy vốn đã rất năng động, kiếm tiền từ hồi còn đi học Đại học cơ). Nói chung bây giờ chúng tôi lấy nhau thì chẳng phải lo chuyện gì nữa. Tưởng thế là ổn thỏa, ai dè người yêu tôi vẫn nhất quyết chưa chịu cưới. Cô ấy bảo rằng: “Anh cứ đi làm vài năm cho ổn định đi đã. Mới xin được việc, lương thấp như thế mà cưới nhau thì làm sao mà sống được. Rồi đến lúc có con thì lấy đâu ra tiền. Vừa ra trường, còn trẻ như này, làm gì mà phải vội. Mấy năm nữa cưới cũng chưa muộn đâu”. Bao nhiêu hào hứng, bao nhiêu chờ đợi của tôi cuối cùng sụp đổ. Cô ấy nói thế thì khác gì chê tôi lương thấp đâu cơ chứ? Tôi biết thừa là cô ấy làm cho công ty nước ngoài thì lương cao hơn, nhưng trước sau gì mà tôi chả được tăng lương với thăng chức.

Từ hồi cô ấy nói vậy, cũng phải hơn 2 tháng nay rồi, tự nhiên tôi cứ cảm thấy nhàn nhạt, không còn yêu mặn nồng như trước nữa. Cái cảm giác nôn nóng chờ đợi, mong đến ngày cưới hồi trước giờ bị tắt phụt. Bao nhiêu người chỉ mong xin được việc tử tế như chúng tôi để lấy nhau thôi mà sao người yêu tôi lại thế nhỉ? Bọn con gái đúng là khó hiểu thật đấy!
Giờ em rất bối rối, em không biết nên làm gì cũng chẳng dám kể với ai.


Em năm nay 21 tuổi và có một anh bạn trai “hoàn hảo” theo cách nhìn của mọi người. Thật sự, mới đầu khi bắt đầu yêu nhau, em cũng nghĩ mình “nằm mơ” khi có được một người yêu tuyệt vời như anh.



Người yêu em khá đẹp trai, vừa tốt nghiệp anh ý đã được nhận vào làm trong một công ty truyền thông với mức lương khá là ổn. Chúng em tình cờ gặp nhau trong đám cưới một người cùng công ty anh và em đã “đổ” anh ngay từ mấy câu nói chuyện ban đầu. Anh nói chuyện rất dễ thương và còn có rất nhiều tài lẻ nữa. Chúng em chính thức yêu nhau sau hơn 2 tháng tìm hiểu, em cũng không ngần ngại dọn về sống chung với anh để tiện chăm sóc nhau.






Thật sự, mọi thứ về anh đều hoàn hảo, anh cũng rất chăm chỉ và yêu chiều em nữa. Sống cùng nhau, anh giành gần hết việc nhà, từ rửa bát đến dọn dẹp nên ai cũng nói em số sướng khi có được người yêu như vậy. Duy nhất chỉ có một điều mà em thật sự vô cùng xấu hổ khi phải nói về anh… Đấy chính là thói quen “xì hơi” ở khắp mọi nơi trong nhà và thật sự, anh “xì hơi” thối kinh khủng. Hồi mới dọn về sống chung, lần đầu tiên nghe tiếng “bủm” của anh, em gần như đứng cả tim. Em còn ngượng ngùng không dám công khai chê vì nghĩ anh chỉ “nhỡ” và sợ anh xấu hổ. Nhưng không ngờ, sau khi thấy em, anh còn cười nham nhở và thản nhiên nói: “em thấy mùi thơm không?”. Thật sự là em không thể ngờ một người như anh lại có kiểu vô duyên đến thế.



Sau đấy, việc “xì hơi” dường như là điều nghiễm nhiên của anh. Có lần 2 đứa đang hôn nhau rất tình cảm thì bỗng dưng anh lại thả tiếng “bủm” và một mùi thối đến mức “không thể diễn tả” nổi khiến em cụt cả hứng. Đã thế, anh còn chẳng biết xấu hổ, chỉ cười ngặt nghẽo khi thấy em bịt mũi chạy đi. Một lần khác thì lúc 2 đứa đang ngủ, anh còn “xì hơi” cả trong chăn rồi còn tung chăn khiến mùi bay khắp nơi. Em không chịu nổi phải chạy ra ngoài. Lần đấy em không nhịn nổi đã lớn tiếng mắng anh là đồ bẩn thỉu, vô duyên, không ra gì… Đáp trả ý kiến của em, anh thản nhiên nói: “ở với nhau, em phải biết chấp nhận thói quen của chồng mình chứ.” Quả thật, em không biết những anh khác thế nào nhưng thật sự với em thì điều này không thể chấp nhận được. Sau 2 tháng ở với nhau, những lúc tình cảm, những lúc anh chiều chuộng rồi nấu cơm cho em ăn, em đều cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Thế nhưng, mọi thứ tình cảm đều tan biến khi em phải chịu đựng “thói quen” kinh khủng của anh và cái mùi thối không thể chịu đựng được đấy.







Em đã thử đủ mọi cách để “khắc phục” thói quen này của anh. Từ việc góp ý thẳng thắn cho đến khéo léo rồi thậm chí còn phải nghiên cứu “thực đơn” để hạn chế “độ thối” của anh. Thế nhưng tất cả đều vô hiệu. Đối với anh, đó là thói quen, là chuyện bình thường mà em đương nhiên phải chấp nhận. Thậm chí, anh còn nói thẳng: “anh có thể thay đổi nhiều thứ vì em nhưng sống mà không thể thoải mái mà đánh… thì làm sao mà chịu được.” Trước lý lẽ của anh, em cũng chỉ biết câm nín không biết nói gì hơn.



Em thật sự rất yêu anh, ở bên anh, em được bảo vệ, được yêu thương trọn vẹn. Nhưng nghĩ đến sau này cưới nhau, 1 năm rồi 10 năm, em sẽ phải sống chung với thói quen xấu hổ này của anh cùng mùi thối kinh khủng đấy, em cảm thấy rất sợ hãi. Rồi đến khi em sinh con, liệu nó có giống anh nữa hay không?



Giờ em rất bối rối, em không biết nên làm gì cũng chẳng dám kể với ai. Em xin giấu tên để nhận lời góp ý của mọi người cho em cách có thể khắc phục tật xấu đáng sợ này của người yêu với ạ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét